
Khi sinh sống và làm việc tại Đức, người nước ngoài thường nghe nhắc đến hai loại giấy tờ quan trọng: Aufenthaltserlaubnis (giấy phép cư trú có thời hạn) và Niederlassungserlaubnis (giấy phép định cư vô thời hạn). Tuy nhiên, không phải ai cũng hiểu rõ sự khác biệt giữa chúng, đặc biệt là về quyền lao động.
Aufenthaltserlaubnis – Giấy phép cư trú có thời hạn
Aufenthaltserlaubnis là giấy phép cư trú được cấp trong một khoảng thời gian nhất định và luôn gắn liền với một mục đích cụ thể như: học tập, làm việc, đoàn tụ gia đình hoặc lý do nhân đạo.
-
Người có Aufenthaltserlaubnis không tự động được phép đi làm.
-
Quyền lao động chỉ có hiệu lực nếu được ghi rõ trong thẻ cư trú (thẻ điện tử) hoặc trong tờ phụ lục kèm theo.
-
Trong nhiều trường hợp, việc đi làm có thể bị giới hạn: ví dụ, chỉ làm thêm trong thời gian học, hoặc chỉ được làm một số ngành nghề nhất định.
-
Khi hết hạn, người sở hữu phải xin gia hạn và chỉ được chấp thuận nếu tiếp tục đáp ứng đủ điều kiện ban đầu.
Niederlassungserlaubnis – Giấy phép định cư vô thời hạn
Niederlassungserlaubnis là một bước tiến lớn hơn, được coi như giấy phép định cư lâu dài tại Đức. Người có giấy phép này gần như có địa vị pháp lý ổn định tương đương với công dân Đức (trừ một số quyền chính trị).
-
Đây là giấy phép cư trú vô thời hạn.
-
Người sở hữu tự động có quyền lao động không hạn chế. Trên thẻ luôn in sẵn dòng chữ “Erwerbstätigkeit gestattet” – nghĩa là “Được phép lao động”.
-
Không có ràng buộc thêm về ngành nghề, nơi làm việc hoặc thời gian.
-
Để được cấp Niederlassungserlaubnis, thường cần có Aufenthaltserlaubnis ít nhất 5 năm, tự lo được chi phí sinh hoạt và có trình độ tiếng Đức đầy đủ. Ngoài ra, còn có một số quy định đặc biệt cho nhóm người có trình độ cao hoặc vì lý do nhân đạo.